Chủ nghĩa lãng mạn: đặc điểm, nghệ sĩ và tác động của họ đối với nghệ thuật

  • Chủ nghĩa lãng mạn phá vỡ các chuẩn mực cổ điển và đề cao tính chủ quan và cảm xúc.
  • Phong cảnh trở thành ẩn dụ đầy cảm xúc trong bức tranh lãng mạn.
  • Phong trào ảnh hưởng đến nhiều lĩnh vực nghệ thuật, bao gồm cả âm nhạc và kiến ​​trúc.

Đặc điểm của chủ nghĩa lãng mạn trong nghệ thuật

Trong thể loại của tư tưởng lãng mạn ẩn giấu một tiếng kêu tự do gây sốc và đau lòng. Sau sự sụp đổ lịch sử của Hoàng đế Napoléon, phong trào nghệ thuật theo chủ nghĩa lãng mạn đã trở thành một trào lưu lối thoát cho thế hệ trẻ, người khao khát thể hiện các nguyên tắc cách mạng. Phong trào này là một phản ứng trước những hạn chế của chủ nghĩa cổ điển và tìm kiếm những hình thức biểu đạt mới trong đó cảm xúc và tình cảm được đặt lên hàng đầu.

Chủ nghĩa lãng mạn là nghệ thuật tiên phong đầu tiên

Chủ nghĩa lãng mạn là người tiên phong đầu tiên

Chủ nghĩa lãng mạn có thể được coi là người tiên phong đầu tiên trong Lịch sử nghệ thuật, đánh dấu trước và sau đối với chủ nghĩa cổ điển trước nó. Xu hướng nghệ thuật này khẳng định rằng nghệ thuật không chỉ hướng tới vẻ đẹp hình thức và cân đối mà còn hướng tới sự tự do thể hiện những tình cảm sâu sắc nhất của con người. Theo đó, chủ nghĩa hàn lâm và các quy tắc được thiết lập sẵn đã thống trị nền nghệ thuật trong nhiều thế kỷ đã bị coi thường.

Chủ nghĩa lãng mạn đã phá vỡ những hạn chế về mặt học thuật bằng cách đề cao trí tưởng tượng, siêu nhiên và phi lý. Các nghệ sĩ thời đại này không ngại thể hiện sự thống khổ, đau đớn, u sầu và tôn vinh thiên nhiên như một thế lực bất khả chiến bại, bất khuất. Cách tiếp cận nghệ thuật này sáng tạo đến mức nó nhanh chóng vượt qua ranh giới của nghệ thuật và mở rộng sang văn học, âm nhạc và các hình thức biểu đạt văn hóa khác.

Đặc điểm của chủ nghĩa lãng mạn trong nghệ thuật

Với sự xuất hiện của chủ nghĩa lãng mạn, nghệ thuật không còn bị chi phối bởi sự bất khả thi của chủ nghĩa cổ điển điều đó đã chiếm ưu thế cho đến lúc đó. Một cách nhìn nhận nghệ thuật mới đã được đề xuất, trong đó tính chủ quan và sự đề cao cảm xúc chiếm ưu thế. Một số đặc điểm xác định phong trào này là:

  • biểu hiện cảm xúc mãnh liệt: Các nghệ sĩ lãng mạn tìm cách phản ánh những cảm xúc sâu sắc nhất trong tác phẩm của họ, chẳng hạn như nỗi sợ hãi, đam mê, sự điên rồ và cô đơn.
  • Tính chủ quan hơn tính khách quan: Không giống như những người theo chủ nghĩa cổ điển, những người theo chủ nghĩa lãng mạn đề cao cá nhân và cái cụ thể, nêu bật trải nghiệm cá nhân và nhận thức cảm xúc.
  • Hương vị của sự tuyệt vời: Họ rời xa vẻ đẹp cổ điển, đặc trưng bởi trật tự và tính hợp lý, và chọn cái cao siêu, thể hiện bằng thiên nhiên và cảm xúc con người hùng vĩ, không thể kiểm soát được.
  • tự do sáng tạo: Họ giải phóng mình khỏi những quy tắc nghiêm ngặt của nghệ thuật hàn lâm, khám phá những hình thức thể hiện mới, với sự ưa thích rõ ràng đối với những thứ chưa hoàn thiện và không hoàn hảo.
  • chủ nghĩa dân tộc nghệ thuật: Có sự quan tâm đến các chủ đề liên quan đến lịch sử và truyền thống dân tộc, cũng như việc thể hiện văn hóa dân gian và truyền thuyết phổ biến.

Tất cả những yếu tố này đan xen nhau tạo nên một tác phẩm nghệ thuật mang tính chủ quan sâu sắc, trong đó thế giới bên ngoài chỉ là sự phản ánh thế giới nội tâm của người nghệ sĩ.

Tác động của phong cảnh trong chủ nghĩa lãng mạn

Một trong những thể loại trải qua sự biến đổi căn bản trong Chủ nghĩa lãng mạn là phong cảnh. Điều này không còn là một sự thể hiện tự nhiên đơn giản mà trở thành một ẩn dụ cho trạng thái cảm xúc của người nghệ sĩ. Những cảnh quan bao la, hùng vĩ của núi non, đại dương hay bão tố đều thể hiện sự vô nghĩa của con người trước sức mạnh của thiên nhiên. Trong bối cảnh này, những người theo chủ nghĩa lãng mạn bộc lộ, thông qua các tác phẩm của mình, cảm giác tự ti và đau khổ khi đối mặt với thế giới khó hiểu và khó lường xung quanh họ.

Phong cảnh được sử dụng không chỉ để gợi lên cảm giác cao siêu mà còn phản ánh sự cô lập, u sầu và đôi khi là chủ nghĩa anh hùng khi đối mặt với nghịch cảnh. Ví dụ, họa sĩ người Đức Caspar David Friedrich là một trong những nhân vật tiêu biểu nhất cho cách tiếp cận này. Trong công việc của mình Người đi bộ trên biển mây, phong cảnh trở thành phần mở rộng cảm xúc của con người chiêm ngưỡng nó, tượng trưng cho sự tìm kiếm nội tâm và sự nhỏ bé của con người trước sự bao la.

Việc tìm kiếm điều kỳ lạ và siêu nhiên

Chủ nghĩa lãng mạn còn được đặc trưng bởi niềm đam mê với những điều chưa biết, những điều kỳ lạ và siêu nhiên. Những người lãng mạn tìm kiếm những gì được tìm thấy vượt quá giới hạn đã biết, thoát khỏi lý trí và logic. Trong các bức tranh và câu chuyện của ông, người ta thường thấy cảnh đêm, nghĩa trang, ma quái, sinh vật thần thoại và phong cảnh kỳ lạ.

Sự thu hút đối với những điều kỳ lạ này cũng dẫn đến sự quan tâm mới đến các nền văn hóa khác ngoài phương Tây, chẳng hạn như phương Đông, các nền văn hóa bản địa của Mỹ hay thế giới Ả Rập. Những nghệ sĩ như Eugène Delacroix, với những phong cảnh theo chủ nghĩa phương Đông, đã nắm bắt được niềm đam mê này trong những tác phẩm đầy màu sắc, cảm xúc và kịch tính.

Sự kỳ lạ trong chủ nghĩa lãng mạn

Những cuộc phiêu lưu và khám phá kỳ thú đã tìm thấy mảnh đất màu mỡ cho sự phát triển của họ trong Chủ nghĩa lãng mạn. Các chủ đề khám phá điều huyền bí và điều không thực tế phản ánh tinh thần của một thời đại được đánh dấu bằng việc tìm kiếm ý nghĩa vượt ra ngoài phạm vi hữu hình.

Nghệ sĩ lãng mạn: Một thiên tài bị hiểu lầm

Trong chủ nghĩa lãng mạn, hình tượng của nghệ sĩ như một thiên tài bị hiểu lầm, một người luôn sống trong trạng thái căng thẳng với thế giới xung quanh. Lý tưởng của “thiên tài lãng mạn” dựa trên niềm tin rằng nghệ thuật được sinh ra từ phần sâu thẳm nhất của con người, từ nơi nằm giữa những cảm xúc đen tối, những giấc mơ và niềm đam mê dâng trào. Do đó, nhiều nghệ sĩ lãng mạn được biết đến nhiều vì cuộc sống dày vò cũng như các tác phẩm của họ.

Đau khổ và cô đơn thường được coi là điều kiện cần thiết cho sự sáng tạo nghệ thuật trong thời kỳ này. Những nhân vật như nhà thơ người Anh Lord Byron hay nhà soạn nhạc Ludwig van Beethoven đã thể hiện những ý tưởng này. Beethoven chẳng hạn, không còn tìm cách sáng tác âm nhạc để đáp ứng sự mong đợi của công chúng mà để thể hiện những cảm xúc và sự bồn chồn bên trong của chính mình, khiến ông trở thành người tiên phong trong nghệ thuật như một ơn gọi.

Chủ nghĩa lãng mạn trong điêu khắc và kiến ​​trúc

Mặc dù hội họa và văn học là phương tiện thể hiện nghệ thuật nổi bật nhất của Chủ nghĩa lãng mạn, nhưng kiến ​​trúc và điêu khắc cũng bị ảnh hưởng bởi xu hướng này. Trong điêu khắc, có xu hướng tạo ra các tác phẩm, mặc dù dựa trên thần thoại cổ điển, kết hợp mức độ năng động và kịch tính cao hơn trong các tác phẩm, cũng như việc sử dụng chiaroscuro hiệu quả hơn để làm nổi bật cảm xúc trong hình dáng con người được thể hiện.

Trong kiến ​​trúc, thời kỳ này mang theo nó một đánh giá lại quá khứ, đặc biệt là nghệ thuật thời trung cổ. Phong cách Gothic và tân Gothic trở nên phổ biến, đặc biệt là trong việc xây dựng các thánh đường và công trình công cộng. Kiến trúc thời Trung cổ được coi là phản ánh những giá trị tinh thần và cảm xúc thăng hoa mà những người theo chủ nghĩa Lãng mạn đánh giá cao.

Ảnh hưởng của chủ nghĩa lãng mạn đến âm nhạc

Âm nhạc là một trong những nghệ thuật mà chủ nghĩa lãng mạn trở nên sống động với cường độ mạnh mẽ. Các nhà soạn nhạc như Ludwig van Beethoven, Franz Schubert, Robert Schumann và Frédéric Chopin đã định hình một tầm nhìn mới về âm nhạc, trong đó sự tự do biểu đạt và truyền tải những cảm xúc sâu sắc được ưu tiên hơn những quy ước hình thức trước đây.

Chính trong thời kỳ này, âm nhạc mang tính chất gần như văn học và kể chuyện, với sự hòa nhập của thơ ca với những giai điệu tự do và giàu cảm xúc hơn. Hoạt động giống như Bản giao hưởng số 9 của Beethoven đã đi vào lịch sử không chỉ với những thành tựu kỹ thuật to lớn mà còn như đỉnh cao biểu hiện cảm xúc trong âm nhạc. Về phần mình, những bản nhạc piano của Chopin là ví dụ cho thấy nhạc cụ này được sử dụng như thế nào để thể hiện những cảm xúc u sầu, lãng mạn và nồng nàn với cường độ chưa từng thấy trước đây.

El nói dối, một thể loại bài hát cổ điển kết hợp giữa thơ và nhạc, đã đạt đến đỉnh cao trong thời đại này, với Schubert là người tiêu biểu nhất. Những bài hát này truyền tải những cảm xúc phức tạp thông qua giai điệu đơn giản, giúp âm nhạc dễ tiếp cận với nhiều khán giả hơn.

Thời điểm này trong lịch sử nghệ thuật phương Tây đánh dấu trước và sau: toàn bộ nền văn hóa tiếp theo, cho đến thế kỷ 21, tiếp tục được đánh dấu bằng những ý tưởng lãng mạn về tự do và sự thể hiện cá nhân.


Để lại bình luận của bạn

địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu bằng *

*

*

  1. Chịu trách nhiệm về dữ liệu: Miguel Ángel Gatón
  2. Mục đích của dữ liệu: Kiểm soát SPAM, quản lý bình luận.
  3. Hợp pháp: Sự đồng ý của bạn
  4. Truyền thông dữ liệu: Dữ liệu sẽ không được thông báo cho các bên thứ ba trừ khi có nghĩa vụ pháp lý.
  5. Lưu trữ dữ liệu: Cơ sở dữ liệu do Occentus Networks (EU) lưu trữ
  6. Quyền: Bất cứ lúc nào bạn có thể giới hạn, khôi phục và xóa thông tin của mình.